Sau khi đã ám ảnh tâm trí Mỵ Châu bằng những ma chú bùa thật đánh thẳng vào nội tâm bi quan tiêu cực, méo mó lệch lạc của nàng, thủ lĩnh của bọn phản loạn ra lệnh cho Trọng Thủy mang hai cha con An Dương Vương theo mình. Y đưa bọn họ đến một đường hầm bí mật dẫn vào nơi được gọi là Yêu Cung, nhưng chẳng biết là thật hay giả.
Mỵ Châu không thể cảm nhận được không gian và thời gian xung quanh, thần trí hoàn toàn hỗn loạn. Khi nàng mở mắt ra một lần nữa, bốn người bọn họ đang đứng trong đại điện rộng lớn thênh thang, đồ sộ khổng lồ. Mặt tường xung quanh được tạo thành từ những khối pha lê lấp lánh cẩn đầy các loại ngọc bảo rực rỡ sắc màu, lộng lẫy tinh quang.
Những khối ngọc chứa đựng năng lượng pháp thuật được sắp xếp theo một trận đồ vô cùng đặc sắc phức tạp, kỳ bí huyền ảo. Chúng hợp sức lại với nhau, cùng bảo vệ cho trụ ngọc lục bảo đặt ở trung tâm. Trên đỉnh trụ chính là lẫy nỏ của Linh Quang Kim Trảo được tạo thành từ móng rùa trong nguyên thể của Huyền Vũ Đế Quân. Bảo vật đang bay lơ lửng giữa không trung, phát ra kim quang lộng lẫy huy hoàng.
Mỵ Châu vừa nhìn thấy lẫy nỏ liền lao đến, ý đồ giành lấy. Nàng hoàn toàn không quan tâm đến nguy hiểm của bản thân, càng không ý thức được trận đồ tồn tại. Nhưng nàng vừa chạm đến kết giới bảo vệ liền bị đánh bật ra, ngã xuống sàn đá cứng rắn lạnh lẽo, sáng loáng như gương. Nàng nằm trên sàn, bị thương một chút vì thuật chú ngăn cản, giống như một tấm giẻ rách thảm hại.
An Dương Vương muốn chạy đến đỡ nàng nhưng bị Trọng Thủy giữ chặt không cho động đậy, không thể chống cự. Thục Phán biết chàng muốn bắt ông làm con tin để uy hiếp nàng nếu có bất trắc nguy hiểm phát sinh.
Y nhìn lẫy nỏ, sau đó nhìn sang Mỵ Châu, khẽ nhếch môi cười:
– Ta cứ nghĩ ngươi là thú cưng được Yêu Vương nuôi dưỡng, có thể xuyên qua trận đồ lấy được lẫy nỏ. Nhưng không ngờ hắn cũng chẳng tin tưởng yêu thương ngươi cho lắm.
Y nói xong liền xoay người đi phá giải trận đồ trấn yểm, hủy diệt kết giới bảo vệ. Nhiệm vụ tốn không ít thời gian công sức, tâm tư yêu lực.
Nếu Xuy Dao có mặt ở nơi này, chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện, tâm phục khẩu phục vỗ tay hoan hô những kẻ phản loạn đã sắp xếp an bài, nhập vai diễn trò vô cùng xuất thần nhập hóa, tận tâm tận lực. Mọi thứ đều được dàn dựng công phu tinh xảo, chi tiết tỉ mỉ giống y như thật. Người ngoài cuộc không thấu hiểu nội tình, nhìn vào sẽ tin tưởng tuyệt đối, không chút nghi ngờ.
Sau một thời gian kiên trì cố gắng thi triển thuật pháp, thủ lĩnh phản loạn cũng lấy được lẫy nỏ. Y cầm chặt nó trên tay, đi đến chỗ Mỵ Châu.
– Ngươi có thể nói ra thuật chú phá giải phong ấn, khởi động lẫy nỏ rồi chứ?
Nàng nhìn y bằng ánh mắt nhuộm đầy tơ máu, im lặng không nói.
– Thật là ngoan cố.
Y khe khẽ thở dài, ném cho Trọng Thủy một ánh mắt mệnh lệnh.
Chàng ngay lập tức chém lên người An Dương Vương một nhát dao. Máu đỏ đổ xuống từ cánh tay ông, nhưng Mỵ Châu cũng không quan tâm đến. Ánh mắt tràn đầy hận thù huyết sắc của nàng chỉ nhìn chằm chằm vào lẫy nỏ trên tay của kẻ đang đứng trước mắt mình.
Nàng thì thầm lẩm bẩm không ngừng:
– Ta phải giết chết Yêu Vương. Ta phải giết chết Yêu Vương. Ta phải giết chết Yêu Vương.
Y nhìn thái độ điên khùng táo bạo, cuồng loạn bệnh hoạn của nàng, bất giác tiến lên mấy bước đến gần nàng:
– Chẳng lẽ ngươi đã quên mất thuật chú rồi sao? Thật sự phát điên nặng như vậy sao?
Mỵ Châu đột ngột giật lấy lẫy nỏ trên tay y. Máu từ bàn tay nàng bao trùm lẫy nỏ. Không ai biết vết thương đổ máu đã được tạo ra từ lúc nào, bằng cách gì. Những kẻ xung quanh chỉ nhìn thấy kim quang phát ra từ bảo vật càng thêm lộng lẫy huy hoàng, chấn động không gian. Một quả cầu ánh sáng bùng nổ trong khoảnh khắc, khiến cho tất cả lóa mắt choáng váng.
Lẫy nỏ đã nhận chủ nhân mới. Chủ nhân duy nhất được Huyền Vũ Đế Quân ban tặng phước lành.
Khi vầng hào quang rực rỡ tan đi, trong căn phòng cũng xuất hiện thêm một nhân vật mới. Yêu Vương Xuy Dao. Hắn đưa tay muốn đỡ Mỵ Châu, nhưng bị nàng gạt phăng, kiên quyết dứt khoát, băng giá tuyệt tình. Hắn trưng ra vẻ mặt thất vọng ấm ức, bực tức phẫn nộ, nhưng vẫn bị nàng lạnh nhạt hờ hững, cự tuyệt không nhìn. Hắn đành phải phát tác cơn thịnh nộ lôi đình về phía kẻ khác.
– Các ngươi còn không mau khoanh tay chịu trói. Nếu thành tâm hối cải, bổn vương sẽ cho các ngươi một con đường sống.
Yêu Vương đại nhân trưng ra bộ dạng oai phong lẫm liệt, ngông cuồng bá đạo, ngạo thị chúng yêu, lớn tiếng quát tháo.
Thủ lĩnh phản nghịch nhìn tình cảnh cũng đoán được ít nhiều, nhếch môi cười nhạo báng trào phúng, không thèm quan tâm đến hắn. Y nhìn Mỵ Châu đang đứng lẻ loi trong một góc, nhàn nhạt khuyến dụ:
– Mỵ Châu, chẳng lẽ ngươi muốn giúp đỡ kẻ thù của mình, không quan tâm đến sống chết của Thục Phán hay sao?
Trọng Thủy đã kéo An Dương Vương đến phía sau y. Chàng vẫn kề dao sát cổ của ông. Vết thương trên người ông vẫn chưa băng bó, đầm đìa máu tươi. Vai trò con tin của ông lúc này vô cùng hữu hiệu thu hút sự chú ý của Mỵ Châu.
Ai cũng hiểu uy lực vô biên mang tính chất thanh tẩy bảo vệ phát ra từ móng rùa của nguyên thể Huyền Vũ Đế Quân đã giúp đỡ nàng hoàn toàn thanh tỉnh thần trí, sáng suốt minh mẫn. Nàng không còn bị bùa chú ma thuật khống chế thao túng tâm trí như trước.
Mỵ Châu nhìn Trọng Thủy cùng thủ lĩnh phản loạn, lại nhìn Xuy Dao, sau đó lấy ra món quà do Thượng thần Cao Lỗ đã ban tặng cho mình. Nàng chậm rãi lắp lẫy nỏ mới cho bảo vật, hoàn chỉnh thần nỏ chưa kịp đặt tên. Khi làm xong, nàng đưa mắt nhìn những kẻ thù không đội trời chung đang hiện diện nơi này một lần nữa, đặc biệt là Xuy Dao.
Sự căng thẳng bao trùm không gian. Tĩnh lặng ngột ngạt. Nặng nề kìm nén.
Đột nhiên, tiếng nói ma mị mê hoặc vang lên, truyền thẳng về phía Mỵ Châu. Những âm thanh điên đảo hồn phách đánh vào tai nàng, không kịp đề phòng ngăn cản, ngay cả Xuy Dao cũng không chắn kịp. Câu chữ vô cùng quen thuộc bị rót vào tai, khiến cho ánh mắt nàng dần trở nên âm u đen tối, huyết sắc lan tràn.
– Yêu Vương chính là kẻ thù lớn nhất của ngươi. Yêu Vương đã hủy diệt Âu Lạc của ngươi. Yêu Vương đã phản bội ngươi. Yêu Vương đã bỏ mặc ngươi. Yêu Vương đã lừa dối ngươi. Yêu Vương không yêu ngươi.
Mỵ Châu khẽ cười thì thầm lập lại.
– Ta phải giết chết Yêu Vương. Ta phải giết chết Yêu Vương. Ta phải giết chết Yêu Vương.
Thanh âm lạnh lẽo rét buốt thấu xương, không còn chứa đựng nhân tính lương tâm. Không gian tĩnh lặng mênh mông khiến bất cứ ai đang hiện diện nơi đó đều nghe thấy câu nói của nàng.
Thủ lĩnh phản nghịch đạt được mục đích, không ngừng thi triển ma âm thao túng hướng về phía Mỵ Châu, điều khiển nàng giết chết Xuy Dao. Không chỉ vì chiếc nỏ thần uy lực vô biên vô hạn, một tên tất trúng, hồn phi phách tán tan thành tro bụi, mà còn vì nàng là kẻ hắn yêu thương.
Chỉ cần Xuy Dao không còn trên đời, y sẽ bước lên ngôi vị Yêu Vương, thống lĩnh chấp chưởng Yêu tộc. Mọi chuyện đều đã được an bài sắp xếp, không thể xoay chuyển. Sự chờ đợi lâu nay của bọn họ sẽ không lãng phí vô nghĩa.
Bọn họ luôn phải cúi đầu trước một Yêu Vương xuất thân thấp kém, không cha không mẹ. Bọn họ nhẫn nhịn chịu đựng, bị hắn sỉ nhục bức ép đã đủ lâu. Bây giờ, cơ hội phục thù đã ở ngay trước mắt, nằm trọn trong tay.
Thần tộc thích xem trai cò đánh nhau chưa chắc đã nhúng mũi can thiệp. U Linh không còn đối tượng thân tín cũng không thể nhũng nhiễu Yêu tộc. Từ đây, một nửa Ma giới sẽ là giang sơn của bọn họ.
Nguồn ảnh: https://www.pinterest.com/pin/88805423894614292/